[ShihoxShinichixRan] Khung Trời Phiêu Lãng
  • Có người gọi tôi là thiên thần. Lúc ấy tôi chỉ là một con nhóc không hơn, tôi không hiểu ý nghĩa của thiên thần, với tôi thiên thần phải là một người luôn mang đến hạnh phúc cho người khác, thiên thần khác với tôi... thiên thần thánh thiện, thiên thần luôn có một đôi cánh màu trắng muốt... còn tôi thì không như vậy. Tôi tuyệt đối không thể như thiên thần ấy... tôi nhớ bà ấy đã nhìn tôi rất lâu, ánh mắt như muốn nuốt chửng lấy người đối diện, tôi không nhớ gì ngoài nụ cười của bà ấy. Đó là một nụ cười đẹp, tôi ước cũng có thể nở nụ cười rực rỡ như vậy... Tất cả mọi người đều bảo tôi không thể cười, họ sợ tôi. Sợ một con nhóc cứ ngồi lì ở trong phòng và lâu lâu mới bước ra vườn hoa... tôi biết họ chăm lo cho tôi chỉ vì cha tôi muốn thế. Từ sau cái chết của mẹ, cha tôi đặc biệt lưu ý đến tôi. Tôi ghét cái cảm giác mình sẽ trở thành con cờ trong tay ông. Nhưng ông ấy cho tôi mọi thứ, cả cái thân thể và tất cả những gì thuộc về tôi... có lẽ dù phải chấp nhận là con cờ tôi cũng không được phản lại ông. Người tôi gọi bằng cha... Tôi không biết ngoài từ cha ấy ra thì ông là cái gì với tôi nhỉ? Ông ta không yêu thương tôi đâu, cũng chẳng bao giờ cho tôi một đồ chơi hay dịu dàng với tôi, ông chỉ luôn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng. Vì sao? vì tôi là nữ nhân chăng? Vậy ông chỉ lưu tâm đến những người anh của tôi, vậy nữ nhân không phải là người sao? Phải không cha đáng kính?
  • Nực cười thật, hàng ngày ngồi cùng bàn ăn mà tôi gắng gượng để không biểu cảm thái độ ra, tôi tự hỏi ông có nhìn thấy ánh mắt chống đối ngấm ngầm của tôi? Có lẽ không đâu... cho dù biết ông cũng sẽ không nói. Thế giới của tôi chỉ vỏn vẹn trong bốn bức tường. Tôi bắt đầu cảm thấy mất tự do trong nhà rồi... lúc nhỏ tôi chỉ thường thấy mẹ đến thăm, còn bây giờ thì không. Tôi chỉ có thể nhìn thấy những đám mây lững lờ trôi qua trên bầu trời... chúng thật tự do, tôi ước mình cũng sinh ra là một đám mây, tự do bay theo làn gió... và cuối cùng rơi xuống gột rửa cả thế giới... tuyệt vời biết bao..
  • Tôi biết một điều, tôi chỉ thoát khỏi đây khi cha tôi quyết định không cần tôi nữa. Ông ta sẽ đối xử với tôi như những người phụ nữ trước đây của ông... vì sao ư? vì tôi là nữ nhân. Trong cái xã hội này, nữ không được coi trọng. Chỉ là một loại hàng hóa trong tay nam nhân. Hàng hóa có giá trị thì sẽ được phục tùng hơn một chút, họ xem tôi cũng như một loại đồ chơi để thỏa mãn cơn nghiện.. và sau đó thì sao? vứt bỏ... hoặc một cái gì đó tương tự. Trong đời tôi..đừng bao giờ nhắc đến tình yêu. Cái đó không tồn tại đâu. Tình yêu là khái niệm khó hiểu nhất tôi từng biết... tôi mãi không hiểu được cái nhìn cuối cùng của mẹ dành cho ông...
  • Vài hôm nay có vài người đến phủ, họ mang theo rất nhiều vàng bạc và châu báu... tôi không biết họ là ai. Tôi lặng lẽ nhìn khung cảnh ấy từ xa, từng hòm châu báu được đem vào đại sảnh, có vẻ như chủ nhân của họ rất giàu có. Tôi không nhìn thấy cha tôi ở đâu trong nhà, ông đi đâu thế nhỉ? Những người khách làm tôi để tâm. Có vẻ như sự kiện này sẽ có ảnh hưởng đến nhà tôi đây.
  • Ngày thứ ba khi những người khách lạ đến phủ, tôi loáng thoáng thấy một người con trai đi từ trong ra, anh ta nhìn tôi không chớp mắt. Nhưng ánh mắt vô cùng kiên định, không giống như những người tôi thấy trước đây. Tôi đứng nhìn một hồi và chạy đi. Bỏ lại anh, người con trai kỳ lạ ấy.
  • Tôi không nên như vậy mới phải, tôi không nên đến đó, cũng không nên để anh nhìn thấy mình. Vì người đó sẽ làm cuộc sống của tôi vỡ tan, chính anh sẽ khiến cho cuộc sống này không còn êm ả như vốn có nữa...
  • Nếu đó là định mệnh, trốn tránh được ích gì?
  • *
  • Tôi nhìn những món quà trước mặt, chúng được dành cho tôi... Cha tôi đã đến và ngồi nói chuyện với tôi. Tôi nhìn thấy ánh mắt của cha... tôi đã được tự do rồi đấy. Người thanh niên ấy muốn cưới tôi. Người vợ thứ chín của anh... Địa vị lớn quá nhỉ? Tôi mỉm cười thay cho suy nghĩ ấy, một nụ cười lạnh lùng. Nó làm cha tôi hơi kinh ngạc, tôi chấp nhận nó như thể mười sáu năm qua tôi chỉ sống vì hôm nay thôi vậy... Tất cả những gì cha dạy cho tôi... là quyền lực. Cha có biết điều đó không? cha kính yêu? Tôi chấp nhận lấy anh... rời khỏi căn nhà này như thể chưa bao giờ từng tồn tại ở đây...
  • Đêm đó tôi đã không thể ngủ, căn phòng nhỏ này đã gắn bó với tôi thật nhiều... Những giọt nước mắt, những đau đớn khi tôi phát hiện ra sự thật về cha... tất cả những điều nhỏ nhặt, căn phòng này là tuổi thơ của tôi...
  • Ngày mai đi rồi... liệu còn cơ hội nhìn thấy nó? không... cuộc sống của tôi sẽ kết thúc ở bên anh. Không phải ở đây. Tôi có buồn không nhỉ? tôi chỉ thấy bình thản với tất cả, ít ra anh cũng còn trẻ, chứ không như những vị lão gia của cha tôi... họ nhìn tôi như chờ chực, tôi biết họ thích tôi. Nhưng cha tôi không đưa tôi cho họ. Ông ta chờ một người như anh... anh là ai? Lần đầu tiên... mà say mê ư?
  • Tôi biết không thể có từ say mê trong khái niệm của anh đâu... vì sao ư? ai lại đi yêu công cụ của mình... đàn ông trên đời này... đều như nhau cả thôi.
  • *
  • Tấm vải đỏ phủ toàn bộ khung cảnh tôi nhìn thấy được chỉ có một màu đỏ thẫm... Tôi nhận thấy người ta thích dùng màu đỏ lắm thì phải, dường như màu đỏ luôn là màu của hạnh phúc chăng? tôi không thấy gì hạnh phúc ở đây cả. Tôi muốn ra khỏi đó... sau đó thì sao? tôi không muốn mình chết như mẹ mình. Tuyệt nhiên tôi vẫn không chấp nhận được, tại sao tôi lại là nữ? Tại sao chỉ có nam nhân mới có thể thi thố với thiên hạ?
  • Những nghi lễ lặng lẽ trôi qua, tôi nhìn căn phòng lớn đầy những trang trí... lần thứ mấy anh lấy vợ rồi? tôi sẽ là người thứ chín đúng không? Tại sao nam nhân lại có quá nhiều nữ nhân đến thế? Tôi thấy cánh cửa bật mở. Không phải anh, một người phụ nữ đang bước vào, cô có đôi mắt xanh... cùng mái tóc rực lửa, tôi không biết cô ấy là ai... nhưng ánh mắt của cô ấy nhìn tôi không chớp mắt. Đôi mắt thấm đẫm thương đau... Cô lại gần và khẽ vén tấm màn... cô ấy là hiện thân cho tất cả những gì đẹp nhất... tôi nhận ra cô ấy đang căm thù tôi. Chợt từ gương mặt ấy, một nụ cười hiện hữu... nụ cười vui nhưng trong đôi mắt cô ấy không có chút niềm vui nào.
  • Shiho Miyano
    Shiho Miyano
    Cô hạnh phúc không? Cô sẽ là người vợ thứ chín của chồng tôi... À... chồng của chúng ta chứ nhỉ?
  • Cô ấy nói với tôi, đôi mắt vẫn nhìn tôi... tôi không hiểu câu nói ấy có ý nghĩ gì... nhưng nó vô tình đánh vào lòng tôi một cơn bão lớn... nó nhấn chìm mọi cảm xúc của tôi... Dường như cô ấy chịu đựng quá nhiều... tôi nhận ra, cô ấy đang đau đớn...
  • Tôi
    Tôi
    Cô là ai? Tôi thậm chí còn không biết... chồng của chúng ta là ai...
  • Cô ấy thả mạn lại che gương mặt của tôi và ra ngoài... cánh cửa khẽ khép lại.
  • *
  • Cánh cửa mở ra lần nữa... Lần này thì là anh, người đã nắm tay tôi suốt buổi lễ, tấm mạn vén lên, để lộ một đôi mắt màu xanh... anh nở nụ cười... nụ cười làm tôi sững sờ... nó quá dịu dàng và ấm áp... Không được... tôi không được nhìn vào nó... Tôi quay đi nhưng bị bàn tay ấy giữ lại. Anh vẫn nhìn tôi... đặt lên môi tôi một nụ hôn...
  • Cả thế giới như xoay vần trong đêm ấy... Tất cả những gì thuộc về tôi... đều không thuộc về tôi...
14
Chương 2.